Trong cuộc sống này, điều chúng ta có thể tiếp nhận là tri thức, nhưng điều cần phải dung dưỡng là một tấm lòng lương thiện. Nhân chi sơ, tính bản thiện – lương thiện chính là bản chất nguyên sơ của sinh mệnh nguyên thủy của con người. Tôi tin rằng trong tâm ai cũng có sự lương thiện thuở ban sơ ấy.
Một người bạn của tôi cho rằng câu nói: “Bạn chỉ cần sống lương thiện, còn những chuyện khác trời xanh sẽ tự an bài” thật ra ngốc nghếch và mù quáng. Người nghĩ ra câu này chắc hẳn là còn trẻ, chưa va vấp nhiều nên lạc quan về cuộc đời tới mức ngây thơ, hoặc bị vùi dập, rồi trở nên bất lực nên mới phó mặc tất cả mọi chuyện cho trời xanh. Còn trong thời buổi hiện nay, lương thiện không giải quyết được vấn đề gì, nhiều khi còn bị thua thiệt, chèn ép đủ đường. Cái quan trọng là phải có nhiều tiền để có thể tự tin ngẩng cao đầu mà sống.
Vậy thì để tồn tại trong xã hội này, sống lương thiện là một chuyện sai hay sao? Trước khi khẳng định hay phủ nhận về câu nói này, mời các bạn hãy cùng tôi đọc tiếp câu chuyện dưới đây:
Trong một ngôi chùa cũ nát trên núi cao, chỉ có một tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng sống. Một hôm, tiểu hòa thượng chán nản thất vọng nói với lão hòa thượng:
- Trong cái chùa nhỏ bé này chỉ có hai hòa thượng chúng ta, lúc con đi xuống núi hóa duyên, mọi người đều là nói những lời ác với chúng ta, còn thường xuyên gọi con là hòa thượng hoang. Họ cho chúng ta tiền hương khói càng ngày càng ít đến thê thảm.
Tiểu hòa thượng nói tiếp:
- Hôm nay con đi khất thực, trời lạnh như vậy mà không có một ai mở cửa cho con, đến cơm bố thí cũng được ít. Chùa Bồ Đề chúng ta muốn thành một ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông vang xa không ngớt như Sư Phụ nói, con e là không thể.
Lão hòa thượng khoác lên mình chiếc áo cà sa có vài miếng vá không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, tiểu hòa thượng cứ nói và cằn nhằn liên miên…Cuối cùng lão hòa thượng mở to mắt hỏi:
- Bây giờ bên ngoài gió bấc thổi mạnh, lại có băng tuyết ngập trời, con có thấy lạnh không?
Tiểu hòa thượng toàn thân run rẩy nói:
- Con lạnh, hai chân con đều tê cóng cả rồi!
Lão hòa thượng nói:
- Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm đi!.
Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn, trùm vào trong chăn ngủ.
Một lúc sau, lão hòa thượng hỏi:
- Bây giờ con có thấy ấm không?
Tiểu hòa thượng trả lời:
- Đương nhiên là con thấy ấm rồi, giống như ngủ dưới ánh mặt trời vậy!
Lão hòa thượng nói:
- Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?
Tiểu hòa thượng nghe xong liền nở một nụ cười nói:
- Sư phụ, người thật là hồ đồ đó, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người được, phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!
Lão hòa thượng hỏi:
- Chăn bông đã không cho chúng ta sự ấm áp lại còn cần chúng ta đi sưởi ấm nó, như thế thì chúng ta còn đắp chăn bông làm gì?
Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Mặc dù chăn bông không sưởi ấm cho chúng ta, nhưng chăn bông dày lại có thể giữ hơi ấm cho chúng ta, khiến cho chúng ta ngủ được thoải mái.
Trong bóng tối, lão hòa thượng hiểu ý cười cười:
- Chúng ta là hòa thượng tụng kinh rung chuông, chẳng phải là giống người nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sinh kia chẳng phải họ là một cái chăn bông dày đó sao?
Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, thì chiếc chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc đó “cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong “cái chăn bông” như vậy, chẳng phải rất ấm áp sao? Ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông chùa ngân vang không ngớt, còn có thể là trong mơ được sao?
Tiểu hòa thượng nghe xong liền bừng tỉnh mà hiểu ra hết.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đều dậy rất sớm đi xuống núi hóa duyên. Tiểu hòa thượng cũng vẫn gặp phải những lời ác như trước đây. Thế nhưng tiểu hòa thượng trước sau gì đều giữ vững thái độ nho nhã và lễ độ đối xử với mọi người.
Mười năm sau…
Chùa Bồ Đề đã trở thành một ngôi chùa lớn, có rất nhiều hòa thượng, khách hành hương tới không ngớt. Tiểu hòa thượng cũng đã trở thành vị sư trụ trì.
Kỳ thực trên thế giới này, chúng ta đều là đang nằm trong chăn bông, người khác chính là chăn bông của chúng ta. Khi chúng ta dụng tâm đi sưởi ấm chăn bông thì chăn bông cũng sẽ giữ ấm cho chúng ta.
Ngủ…đắp…cả một đời, vậy mà hôm nay mới biết…Hóa ra mối quan hệ giữa người và chăn bông là như vậy...
Thật ra làm người lương thiện không dễ. Làm người, sống thiện lương so ra còn khó hơn rất nhiều với thông minh, khôn lỏi. Bởi thông minh là một loại thiên bẩm còn lương thiện lại là lựa chọn. Trong cuộc sống này, điều chúng ta có thể tiếp nhận là tri thức, nhưng điều cần phải dung dưỡng là một tấm lòng lương thiện. “Nhân chi sơ, tính bản thiện” – lương thiện chính là bản chất nguyên sơ của sinh mệnh nguyên thủy của con người. Tôi tin rằng trong tâm ai cũng có sự lương thiện thuở ban sơ ấy.
Nhưng bây giờ, người ta cho rằng càng hiểu biết nhiều thì càng thông minh, càng thông mình thì càng khôn khéo, biết thu vén cái lợi cho mình, như thế cuộc sống sẽ ngày càng sung sướng, hạnh phúc. Để rồi vì cái lợi trước mắt, vì sự tham lam, vì danh lợi nhất thời, vì bản tính hiếu thắng, nông nổi của tuổi trẻ, vì chưa trải nghiệm, chưa thấy hậu quả nên nhiều người đã đánh mất sự lương thiện thuần tịnh vốn có của mình. Đánh đổi càng nhiều, nhưng cuối cùng họ vẫn không cảm thấy hạnh phúc.
Lục Tổ Huệ Năng từng giảng: “Mọi phúc lành đều không tách khỏi chữ Tâm”. Vì có lương thiện cho nên biết đủ, vì có lương thiện mà biết thấu hiểu, bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi, không so đo tranh giành, không ganh đua ân oán từ đó mà nội tâm thanh tịnh, an hòa, vui vẻ. Thiện lương chính là phẩm chất cao quý của con người, là kim chỉ nam cho mỗi chúng ta và cũng là nguồn tài sản vô giá cho mỗi người. Người thông minh chưa hẳn đã lương thiện, nhưng người lương thiện chắc chắn là người thông minh nhất. Vì vậy lương thiện chắc chắn là một loại trí tuệ, là một loại phúc lành.
Nhân sinh như mộng, quá lắm chỉ trăm năm. Bạn có trong đó 20 năm để sống vô tư và trưởng thành, thêm 20 năm để trải nghiệm cuộc sống và sống theo ý mình. Và có thêm 30 - 40 năm nữa để đón nhận những gì mình làm, mình sống, theo cách mình đã gieo, đã cư xử. Đó chính là luật nhân quả. Có những sự nhân quả nó sẽ theo ta đến tận kiếp sau. Nhưng có những "quả báo" nó sẽ đến với ta ngay trong kiếp này, rất nhanh. Khi bạn trao đi thiện lương, có thể bạn sẽ không nhận được sự báo đáp ngay trước mắt, nhưng nhất định vào một thời điểm khi duyên lành hội đủ, Trời xanh đã tự có an bài…
Vậy thì để tồn tại trong xã hội này, sống lương thiện là một chuyện sai hay sao? Trước khi khẳng định hay phủ nhận về câu nói này, mời các bạn hãy cùng tôi đọc tiếp câu chuyện dưới đây:
Trong một ngôi chùa cũ nát trên núi cao, chỉ có một tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng sống. Một hôm, tiểu hòa thượng chán nản thất vọng nói với lão hòa thượng:
- Trong cái chùa nhỏ bé này chỉ có hai hòa thượng chúng ta, lúc con đi xuống núi hóa duyên, mọi người đều là nói những lời ác với chúng ta, còn thường xuyên gọi con là hòa thượng hoang. Họ cho chúng ta tiền hương khói càng ngày càng ít đến thê thảm.
Tiểu hòa thượng nói tiếp:
- Hôm nay con đi khất thực, trời lạnh như vậy mà không có một ai mở cửa cho con, đến cơm bố thí cũng được ít. Chùa Bồ Đề chúng ta muốn thành một ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông vang xa không ngớt như Sư Phụ nói, con e là không thể.
Lão hòa thượng khoác lên mình chiếc áo cà sa có vài miếng vá không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, tiểu hòa thượng cứ nói và cằn nhằn liên miên…Cuối cùng lão hòa thượng mở to mắt hỏi:
- Bây giờ bên ngoài gió bấc thổi mạnh, lại có băng tuyết ngập trời, con có thấy lạnh không?
Tiểu hòa thượng toàn thân run rẩy nói:
- Con lạnh, hai chân con đều tê cóng cả rồi!
Lão hòa thượng nói:
- Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm đi!.
Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn, trùm vào trong chăn ngủ.
Một lúc sau, lão hòa thượng hỏi:
- Bây giờ con có thấy ấm không?
Tiểu hòa thượng trả lời:
- Đương nhiên là con thấy ấm rồi, giống như ngủ dưới ánh mặt trời vậy!
Lão hòa thượng nói:
- Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?
Tiểu hòa thượng nghe xong liền nở một nụ cười nói:
- Sư phụ, người thật là hồ đồ đó, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người được, phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!
Lão hòa thượng hỏi:
- Chăn bông đã không cho chúng ta sự ấm áp lại còn cần chúng ta đi sưởi ấm nó, như thế thì chúng ta còn đắp chăn bông làm gì?
Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Mặc dù chăn bông không sưởi ấm cho chúng ta, nhưng chăn bông dày lại có thể giữ hơi ấm cho chúng ta, khiến cho chúng ta ngủ được thoải mái.
Trong bóng tối, lão hòa thượng hiểu ý cười cười:
- Chúng ta là hòa thượng tụng kinh rung chuông, chẳng phải là giống người nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sinh kia chẳng phải họ là một cái chăn bông dày đó sao?
Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, thì chiếc chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc đó “cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong “cái chăn bông” như vậy, chẳng phải rất ấm áp sao? Ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông chùa ngân vang không ngớt, còn có thể là trong mơ được sao?
Tiểu hòa thượng nghe xong liền bừng tỉnh mà hiểu ra hết.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đều dậy rất sớm đi xuống núi hóa duyên. Tiểu hòa thượng cũng vẫn gặp phải những lời ác như trước đây. Thế nhưng tiểu hòa thượng trước sau gì đều giữ vững thái độ nho nhã và lễ độ đối xử với mọi người.
Mười năm sau…
Chùa Bồ Đề đã trở thành một ngôi chùa lớn, có rất nhiều hòa thượng, khách hành hương tới không ngớt. Tiểu hòa thượng cũng đã trở thành vị sư trụ trì.
Kỳ thực trên thế giới này, chúng ta đều là đang nằm trong chăn bông, người khác chính là chăn bông của chúng ta. Khi chúng ta dụng tâm đi sưởi ấm chăn bông thì chăn bông cũng sẽ giữ ấm cho chúng ta.
Ngủ…đắp…cả một đời, vậy mà hôm nay mới biết…Hóa ra mối quan hệ giữa người và chăn bông là như vậy...
Thật ra làm người lương thiện không dễ. Làm người, sống thiện lương so ra còn khó hơn rất nhiều với thông minh, khôn lỏi. Bởi thông minh là một loại thiên bẩm còn lương thiện lại là lựa chọn. Trong cuộc sống này, điều chúng ta có thể tiếp nhận là tri thức, nhưng điều cần phải dung dưỡng là một tấm lòng lương thiện. “Nhân chi sơ, tính bản thiện” – lương thiện chính là bản chất nguyên sơ của sinh mệnh nguyên thủy của con người. Tôi tin rằng trong tâm ai cũng có sự lương thiện thuở ban sơ ấy.
Nhưng bây giờ, người ta cho rằng càng hiểu biết nhiều thì càng thông minh, càng thông mình thì càng khôn khéo, biết thu vén cái lợi cho mình, như thế cuộc sống sẽ ngày càng sung sướng, hạnh phúc. Để rồi vì cái lợi trước mắt, vì sự tham lam, vì danh lợi nhất thời, vì bản tính hiếu thắng, nông nổi của tuổi trẻ, vì chưa trải nghiệm, chưa thấy hậu quả nên nhiều người đã đánh mất sự lương thiện thuần tịnh vốn có của mình. Đánh đổi càng nhiều, nhưng cuối cùng họ vẫn không cảm thấy hạnh phúc.
Lục Tổ Huệ Năng từng giảng: “Mọi phúc lành đều không tách khỏi chữ Tâm”. Vì có lương thiện cho nên biết đủ, vì có lương thiện mà biết thấu hiểu, bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi, không so đo tranh giành, không ganh đua ân oán từ đó mà nội tâm thanh tịnh, an hòa, vui vẻ. Thiện lương chính là phẩm chất cao quý của con người, là kim chỉ nam cho mỗi chúng ta và cũng là nguồn tài sản vô giá cho mỗi người. Người thông minh chưa hẳn đã lương thiện, nhưng người lương thiện chắc chắn là người thông minh nhất. Vì vậy lương thiện chắc chắn là một loại trí tuệ, là một loại phúc lành.
Nhân sinh như mộng, quá lắm chỉ trăm năm. Bạn có trong đó 20 năm để sống vô tư và trưởng thành, thêm 20 năm để trải nghiệm cuộc sống và sống theo ý mình. Và có thêm 30 - 40 năm nữa để đón nhận những gì mình làm, mình sống, theo cách mình đã gieo, đã cư xử. Đó chính là luật nhân quả. Có những sự nhân quả nó sẽ theo ta đến tận kiếp sau. Nhưng có những "quả báo" nó sẽ đến với ta ngay trong kiếp này, rất nhanh. Khi bạn trao đi thiện lương, có thể bạn sẽ không nhận được sự báo đáp ngay trước mắt, nhưng nhất định vào một thời điểm khi duyên lành hội đủ, Trời xanh đã tự có an bài…
Bài viết: "Bạn chỉ cần lương thiện, trời xanh tự có an bài - Là đúng hay sai?"
An Nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét