SINH TỬ SỰ ĐẠI - Chùa Vinh Phúc

Hoằng Dương Chánh Pháp - Trưởng Dưỡng Đạo Tâm - Phụng Sự Nhân Sinh - Hành Bồ Tát Đạo

test banner

Post Top Ad

test banner

Thứ Ba, 18 tháng 6, 2019

SINH TỬ SỰ ĐẠI

Hỏi: Sanh tử sự đại. Vô thường tấn tốc.
Và: Sanh như đắp chăn đông. Tử như cổi áo hạ. Là Phật tử, xuất gia cũng như tại gia, chúng ta phải sống như thế nào đối với hai quan niệm trên ?
Đáp: Thông thường có hai hạng người tu, hạng người chưa đạt đạo muốn tiến tu thì lúc nào cũng phải khắc trên trán bốn chữ “Sanh tử sự đại”. Đó là chủ đích ngài Thích-ca lúc xuất gia. Khi đi tu là cốt giải quyết vấn đề sanh tử. Bao nhiêu người từ trước đến giờ đành bó tay đối với vấn đề sanh tử. Vì thế đức Phật quyết định giải quyết vấn đề sanh tử, chớ không chấp nhận cách bó tay đó.
Ngài không thể đầu hàng sanh tử mà phi vượt ra khi sanh t, cho nên Ngài mi xut gia cđạo. Khi đạđạo ri, đó là Ngài thoát ly sanh t. Thế nên tt cả người tu sau này khi phát tâm xut gia hay là quyết chí tu hành theo đạo Phđể gii thoát thì không ai coi thường vđề sanh t. Khi chúng ta đi tu là đã quyếđịnh chiến thng cho được vđề sanh t, phi thoát ly sanh tĐó là cái chủ yếu. Như vy chủ yếu chúng ta đi tu là để thoát ly sanh t. Cho nên chữ gii thoát nghĩa là không còn b sanh tử lôi kéo na. Mi người ai đi tu cũng phi quan trng bn chữ “Sanh tử sự đại” chớ không th coi thường. Đó là bướđầu trên con đường tu ca chúng ta.
Nhưng khi đạđạo thy rõ mình có cái chân tht bt biến. Cái đó không bị sanh tử lôi cun và nó cũng không lệ thuc vào sanh t. Như vy sng vi cái không sanh tử thì chng qua là tùy duyên. Đủ duyên hp lđó là sanh. Thiếu duyên ly tán đó là t. Sanh tử là vđề ca duyên. Đối vi Pháp thân hay Chân tâm, nó không dính dáng gì hết. Vì vy trên phương din sng vi Pháp thân, sanh t như trò chơi như ảo mng, như huyn hóa không gì phi bn tâm. Cho nên có Thin sư nói rng “Đối vi sanh tử bt quan hoài” nghĩa là đối vi sanh t không bn lòng.
Đối vi sanh tử không bn lòng ở giai đon nào ?
Ở giai đođạđạo? Thy cái chân tht bt biến ca mình, thì lúc đó đối vi sanh tử không còn bn lòng. Còn chưa thy cái đó sanh tử là vic ln. Như vy chúng ta thy hai câu trên đềđúng, đối vi người tu. Người tu mà chưđạđạo thì sanh tử là vic ln. Khi đạđạo ri thy sanh tử là trò chơi. Cho nên ngài Từ Minh mi nói “Sanh như đắp chăđông - Tử như ci áo h”.
Bi vì chúng ta đã thy mình có cái không sanh t, nhưng vì li ích chúng sanh, cn phi có cái sanh để độ h. Lúc đó sanh cũng như mùa đông được chiếc chăđắp lên che m. Có gì mà s. Còn khi mình giáo hóa làm Pht sự mi mt ri, bỏ cái thân tứ đại này để trở về Pháp thân thanh tnh cũng như mùa nc ci chiếc áo, mát có gì mà lo. Như vy trường hp sanh đối vi Ngài cũng như đượđắp chăn trong mùa đông, tử coi như là ci chiếc áo trong mùa h, không có gì phi bn lòng sợ st.
Đó là đối vi ngườđã được Pháp thân vì li ích chúng sanh phi sanh. Khi duyên hết thì t. Sanh tử đối vi các Ngài không bn lòng. Nhưng đối vi chúng ta vđề đầu tiên là sanh tử sự đại. Nếu chúng ta chưđạđạo thì “Sanh tử sự đại” có giá tr. Khi chúng ta sng thun thc trong Pháp thân bt sanh bt dit, thy sanh tử như trò chơi, không còn gì phi bn lòng na. 
Khong gia năm tôi hng có làm mt bài kệ như sau:
Gá thân mng, do cnh mng
Mng tan ri, cười vỡ mng
Ghi li mng, nhn khách mng
Biếđược mng, tnh cơn mng
Lý do làm k:
Lúc đó tôi bđầu ging Trung Quán Lun. Trong khi ging Trung Quán, chúng tôi hng thy rõ cái gì mà chúng tôi mun nói. Cho nên mđêm tôi ngi ngoài tri nhớ li li ca T, hng tôi làm ra bài kệ trên. Nhiu vị không biết, nói là tôi làm kệ là sp từ giã. Có ngườđồn tôi sp tch nên mđể k li. Nhưng sự tht không phi vy. Khi dy Trung Quán, tôi thy cái lẽ trong đó quá rõ ràng, cho nên hng làm ra như vy. Kệ đó có hai ý:
1- Chúng tôi ướđịnh lđời sng và ngày cui cùng ca chúng tôi.
2- Mong mi nhng người sau nhn, hiu như cái gì tôi đã hiu.
Giờ đây tôi đi thng vào bài kệ để cho quí vị nhĐầu tiên chúng tôi nói “ Gá thân mng, do cnh mng”. Quí vị nghĩ thế nào về câu “Gá thân mng”.
Thân ca chúng ta hin gi, như tôi thường ging cho quí vị nghe, sự sng còn ca nó, chúng ta thy tht là quan trng. Nhưng nếu dùng con mt trí tuệ Bát-nhã mà thy nó chng qua là mt m  nhân duyên hòa hp li thành sự sng. Sự sng do duyên mà có. Đủ duyên nó còn, thiếu duyên nó mt. Không có gì là bđảm lâu dài hết. Trong tứ đại chúng ta phn trong gi là ni tứ đại, phn ngoài gi là ngoi tứ đại. Hai cái hỗ tương nhau. Có cái bên trong mà thiếu cái hỗ tương bên ngoài thì nó không còn. Có cái bên ngoài mà không có cái bên trong cũng không có. Vì vy cuc sng chúng ta sng hin nay bng cách tm bợ vay mượn, tứ đại bên ngoài hòa hp vi tứ đại bên trong. Nếu không có sự vay mượn hòa hđó thì sự sng này mt. Vì vy sng bng cách tm bợ không phi mng là gì, không phi huyn hóa là gì? Cho nên thân hin giờ ca chúng ta là thân tm bợ như thân trong gic mng, không có gì l. Như vđối vi ssng này nếu biết rõ nó là tm bợ là huyn hóa thì tự nhiên chúng ta còn có cái gì na? Chng lẽ có thân huyn hóa tm bợ này thôi sao? Cho nên chúng tôi dùng chữ “gá”. Ai “gá”? Tht ra có cái gì đó nó ta vào thân tứ đại này. Do nó ta vào thân tứ đại này thành ra có cuc sng. Và cái mà ta vào thân tứ đại này không phi là huyn hóa như tứ đại. Đó là để nói cho quí vị thy không phi chỉ có thân tứ đại này là cu kính là duy nht mà nó còn có cái “chủ nhân ông” ta vào nó. Nói “chủ nhân ông” đó là khi nào chúng ta tnh giác. Nếu chưa tnh giác thì phi nói danh từ khác tc là “nghip thc gá”. Như vy cái gá đó là ông chủ chớ không phi là cái tm thường. Chính cái thân tứ đại mi là cái tm thường để cho ông chủ nương ta. Khi gá vào hân tứ đại huyn hóa hay mng huyn này thì cái cnh mà thân tứ đại ti lui qua lđó là cnh tht hay không? Đó cũng là mng. Thân tứ đại là mng, cnh ca tứ đại ti lui qua li cũng là mng, nên nói rng “do cnh mng”. Như Tổ Qui Sơđã thường nhc nh, Ngài nói rng: Người xut gia thì phi coi mình như khách qua li trong tam gii. Như vy tam gii chng qua là mt cnh mng mà người khách đó thường ti lui qua li. Vì vy người khách đó là người quan trng, còn cái cnh không phi là quan trng. Ở đây tôi dùng câu do cnh mng vì đa số ngườđời chúng ta mc kt trong cnh, thy cnh này là tht, thy cái này là ca mình, thy cái kia là ca mình. Thy tt cả cái gì cũng là ca mình hết. Nhà ca mình, đất ca mình, tt cả cái gì cũng là ca mình hết, cho nên được thì mng mt thì kh. Vì vy mà chúng ta bị ngoi cnh lôi cun, sng trong bt an, bn. Nếu chúng ta thy cuc đời là mng, ngoi cnh là mng, thân và cnh đều là mng thì còn gì là ràng buc, còn gì là lo s, được mđối vi chúng ta như trò chơi, không còn gì phi là khổ đau na hết.
Đó là tôi din tả li thân này và cnh này mà chúng ta đang mang và đang . Khi cnh này và thân này tan ri thì thế nào? Đó là câu thứ ba “mng tan ri”. Đến câu thứ tư “cười vỡ mng” tc là khi thân chúng ta thở cái khì ra và không hít li. Mt khi trả ra mà không mượn li là thân tứ đại sp hoi. Thở ra mà không hít li là phong đạđã hết. Phong đại hết ri thì hđại do đó sẽ tan từ t. Ri ti thđại, địđại, nó sẽ tan rã sau. Như vy mt khi thở ra không hít li thì thân tứ đại chúng ta không còn hođộng như trước na. Khi đôi mt chúng ta nhm nghin li thì cnh ở ngoài còn vi chúng ta hay không? Vì khi hơi thở đã buông ri hì con mt cũng theo đó nhm nghin li, lúc đó ngoi cnh không còn gì vi chúng ta na. Thân thiếu phong đại thì thân sp tan, mt không còn m nhìn thy na thì cnh đờđối vi chúng ta cũng vng. Cho nên thân và cnh lúc đó là mng đã tan hoi. Nên nói rng “mng tan ri”. Khi thân và cnhđi ti chỗ tan hođó, đối vi ngườđời sẽ làm sao ? Nào là khóc bit ly, thương cha, thương m, thương anh, thương em, thương tt cả người chung quanh. Coi đó như là mt chuyếđi không bao giờ gp li. Bao nhiêu tiếng khóc nc nở để ri đau khổ vì cnh bit ly. Hoc giả bn thân ngườđó họ sẽ khổ đau. Họ khổ đau vì cái gì? Như ngài Qui n nói: “Tin lộ mang mang vị tri hà vãng” nghĩa  là đường trước mờ mờ không biết về đâu. Khi sp tt thở nhớ li mình không có đức hnh gì, không biết ri sẽ ra sao? Đó là cái đau khổ nht ca con người. Khi sp ra đi không biết là mình đđâu? T giã anh em, từ giã cha m. Rđây mình sẽ không còn gp li tt cả mi người, và bn thân mình s ra sao? Đđâu? Tht là đau kh. Như vy có hai cái kh: cái khổ khóc vĩnh bit và cái khổ không biết thân phn mình ra sao? Hai cái đó làm cho người sp ra đđau khổ tràn trĐó là thân phn nhng người không biếđạo. Nhưng ở đây tôi nói thế nào? “Mng tan ri, cười vỡ mng.” Ti sao chúng ta li cười vỡ mng? Bi vì mình biếđó làmt gic mng. Đã biết là mt gic mng thì khi hết mng chúng ta trở về tht. Đang mê hết cơn mê chúng ta tnh. Vì biếđó là mt cơn mê. Khi hết mê chúng ta còn sợ hay không? Khi biếđó là mt cơn mê thì ơn mê dù đẹp, dù xu, dù kh, dù vui, chúng ta cũng thđó là mt cơn mê. Và hết mê, là tnh biết rõ như vy. Khi tnh còn có cái gì phi sợ nđâu. Như vy cho nên khi chúng ta biết rõ đây là mt cơn mng, khi mng tan chúng ta nở mt nụ cười từ bit mi người và chúng ta an lành trở về quê cũ, chớ không có gì sợ st hết. Đó là “cười vỡ mng”. Chúng ta chỉ còn mt nụ cườđể trở về quê hương mà ngàn thuở không bao giờ phai m, không bao giờ mt. Chúng ta từ khi gá thân này, chúng ta mang nó, sng vi nó mà thy là mng o. Cnh mà chúng ta đang do, đang qua, đang li cũng là cnh mng o. Khi cái mng đó nó tan đi thìchúng ta chỉ là mt nụ cườđể trở về cái chân tht chớ không có gì l. Như vđó là cái an n lành mnh nht ca con người khi thoát khđược cơn mê, cơn mng. 
Nói như vy mà chúng tôi đã được như vy chưa? Đó là mt vđề ướđịnh. Nói như vđể chúng tôi tự nhc rng chúng tôi phi sng thế nào về cuc sng này? Trong khi, sng mang thân này vi cnh này chúng tôi phi luôn luôn thy nó là mng. Và khi thân này sp hoi chúng tôi thđó là tan cơn mng, chỉ là mt nụ cườđể cười vỡ mng thôi, không có gì quan trng hết. Đó là chúng tôi ướđịnh ngày ra đi phi như vy, chớ không phi là cái đang được như vy. Đó cũng là mt chương trình, mt kế hoch phác ha cho ngày ra đi phi như vđó. Chính cái phác hđó là mướđịnh ca chúng tôi nhc nhở chúng tôi phi cố gng làmsao khi ra đđược như vy chớ không khác hơn. Nếu khác hơn là dở lm ri. Như vy là phn ca tôi, tôi đã định như vy. 
Phn quí vị thì sao? Chúng tôi nói thêm: “Ghi li mng, nhn khách mng” bây giờ vì nghĩ rng chúng ta tự thy mình sng trong cõi đời tm bợ hư ảo nó không có gì tht, không lẽ mình biết nó hư ảo không tht ri mình an n vui vẻ để cho người khác chìm lm trong cơn mng đó ri khóc ri khđủ thứ đau đớn. Mình đâu có n. Buc lòng phi ghi li ít li nhc li nhng người khách cũng đồng hành vi mình trong cơn mng đó. Đó là vi mt tm lòng nghĩ đến người sau thương xót người sau. Mun làm sao cho ai cũng được khi ra đi vi mt nụ cười, chớ không phi là rơi lệ tràn tr. Ri “ghi li mng”, ti “nhn khách mng” cái gì đây? Tc là “Biếđược mng, tnh cơn mng”. Nhn quí vị rng, nếu mt khi biết rõ sự sng này là mng thì quí vị tnh được cơn mng. Đó là chủ yếu làm sao mi người chúng ta đều phi thy rõ lẽ tht ca cuđời, chớ đừng có lm ln trong cơn mê mng mà mình tưởng nó là tht. Tưởng lm nó là tht ri chìm mãi trong cơn mê. Hết cơn mng này đến cơn mng khác. Chúng ta biết nó là mng ri thì chúng ta có thể tnh được cơn mng. Tnh được cơn mng thì mi cái khổ vui trong mng không còn gì chi phđược chúng ta hết. Đó là điu thiết yếu trong cuc sng. Cho nên tôi có nói vi ít người chung quanh rng sau khi tôi vỡ mng ri thì quí v khi cn ha hình ha tượng gì hết, chỉ cn biên tám câu đó, tám câu mt câu ba ch, hoc bn câu mt câu sáu chữ để li trên chỗ mà quí vị nhớ tôi đó. Để chỗ nào đó trên vách cũng được hay nơi nào cũng đượđể quí vị đọc tđọc lui câu đó, có li hơn là ha hình to thờ mà không nhớ ti my câu đó cũng vô ích. Đó là ý nghĩa mà tôi làm bài k. Do sự thy rõ như vy nên khi làm bài kệ bt buc tôi phi sng như vy. Ngày ra đi phi như vy. Đó là ướđịnh ca tôi, và mong mi nhng người chung quanh và kẻ đi sau này cũng được như vy.
Đó là sở nguyn tôi ước mong, chớ không phi là sự tht. Nên nhớ như vy. Ước mong đó có thể tht mà cũng có thể chưđược. Nếđược, đó là cái hài lòng ca tôi. Nếu chưđược là cái tôi chưa hài lòng, chng qua là sở nguyn vy thôi. 
Nói như vy tôi cn nhc cho tt cả quí v biết. Bao nhiêu năm tôi ging dở đây quí vị đều thy mi ln ging dy kể cả tôi là người hay ging quí vị là người nghe ging, trong lúc y người ging và người nghe hình như chúng ta đều là kẻ tnh hết. Nhưng mà, sau cơn ging ri thì có lẽ người ging cũng hay quên, người nghe li càng quên hơn na. Như vy, tnh, tnh ri mê. Mà tnh thì ít, mt tháng chỉ có my tiếng đồng h, còn mê thì quá dài. Nếu chúng ta gp cơn ngủ mê quá mê, va mãn mng thứ nht, lúc đó chúng ta va hơi tnh. Tnh ri mà chưa có sc ngi dy, ra mt mày hođi ra và cũng còn ham ngủ na thì sao? Mt cơn mng th hai tiếp ni. Qua cơn mng thứ hai hơi tnh mt chút, thì tiếp tc cơn mng thứ ba nếu chúng ta còn thy mi mt, còn ưng nm dài thì mng ri ti mng. Như vy thì mng không biết ti lúc nào mi hết. Chỉ khi nào chúng ta biếđó là mng, hoc là mng vui mng bun, sau cơn mng chúng ta nht định tri dy ra mt, ra mày hođộng bình thường, ra ngoài thì khả dĩ hết mng. Còn cứ nm dài đó mãi thì càng mng chớ không thể hếđược. Đó là ý nghĩa mng.
Bây giờ ti vic tu chúng ta. Nếu chúng ta biết cái dở là cái dđiu nào là điu to nghip khổ cho chúng ta, chúng ta biết cái này là giả cái kia là tht, cái biếđó chưđủ làm cho chúng ta gii thoát, chưđủ làm cho chúng ta hết kh. Biết ri chúng ta còn phi hành. Cho nên trong nhà Pht dy chúng ta hđạo là phđủ văn tư tu. Văn là nghe, tư là suy nghĩ, nhđịnh đúng. Đó là phi, nhưng còn phi tu na. Có tu mi tht sự thoát ly sanh t, mi ra khi bao nhiêu cái khổ đau. Nếu thiếu cái tu thì không bao giờ chúng ta thoát ly sanh tử được. Vì vy cho nên hiu ri phi hành. Cái hành đó mi là thiết yếu. Như chúng tôi thường nói vi quí v: Cái chủ động trong cuc luân hi, sanhtử là ba nghip, cái chủ động ca ba nghip là ý nghip. Ý nghip trong nhà Thin gi là vng tưởng. Vng tưởng đó là động cơ chính yếđể đưa chúng ta vào vòng luân hi sanh t. Bây giờ mun thoát ly sanh tử không gì hơn là chđứng hay là dng li vng tưởng đó. Nói chn nói dng là mt li nói, đúng ra chúng ta nhè nhẹ buông nó. Biết rõ bộ mt nó là không tht, buông nó ri nó sẽ hết. Như vy cái công phu buông xả đó thy nó nhẹ đơn gin mà tht là phi kiên trì bn bỉ lâu dài mi buông hết được, chớ không thể nào mt, hai, năm, mười năm mà được. Cho nên các vị hi xưa mun buông hết nó phi tri qua my mươi năm. Người lanh li nht trong nhà Thiở Trung Quc, là ngài Triu Châu mà Ngài còn nói: Ngót ba mươi năm phi buông hết mi thành mt khi. Hung là chúng ta ở đây mi nhp nhem my năm tri, buông sơ sa, bo hết làm sao mà hếđược. Cho nên cái đó là phi công phu dai dng, phi nỗ lc bn chí mi có thể thc hiđược công trình đó. Như vy chúng tôi nói rng người quyết chí tu đạđến kết quả viên mãn thì phi khng định lp trường ca mình và phi quyết chí không bao giờ lay chuyn trước mi hoàn cnh nht là trong hoàn cnh thuc về tình cm. Cái đó làm cho mình rt khổ đau. Ở đây tôi chỉ đề cđến tình cm ca người xut gia. Người xut gia trước nht thy tình cm gia đình là nng nht. Tình cm gia đình là cái làm chúng ta ri ren, lo s; thương cha, thương m, thương anh, thương em. Bao nhiêu cái đó làm chúng ta bn bu làmchúng ta khó x. Nếu chúng ta không có thái độ dt khoát không can đảm như đức Pht thì khó mà gii quyết ni. Quí vị thđức Pht khi ra đi tu, lúc chưa thành đạo thì Ngài về thăm nhà được bao nhiêu ln? Mt phen đi bao giờ thành đạo mi tr vĐó là hình nh con người dt khoát làm được vic mi thôi, không có thái độ chn chờ na ti na lui. Nói đi tu mà ít ba nhớ nhà. Nói đi tu mà lo ở nhà có cơăn không, có áo mc không? Làm như vy thì không làm sao thc hiđược cái bn nguyn ca mình. Vì vy chúng tôi nhc li Ngài là cái đích để chúng ta nhm, như mt vị giáo ch. Vì Ngài mt khi ct bước ra đi, nguyn không trở li nếu không đạđạo. Khi Ngài trở về thăm vua cha, độ tt cả người thân quyến là sau khi đã đạđạo. Nhờ thái độ khng định đó mà Ngài thành công. 
Giờ đây tôi dn mt Thin sư Trung Hoa, Thin sư Lương Gii, Tổ ca tông Tào Động, khi đi tu Ngài có viết my lá thư cho cha mĐọc thư Ngài ta mi thy ý chí người xưa. 
Lá thư thứ nht tôi dch từ bn chữ Hán:
Được nghe, chư Pht ra đờđều do cha mẹ mà có thân, muôn loài sanh trưởng thy nhtrđất che ch. Cho nên, không có cha mẹ thì chng sanh, không có trđất thì chng trưởng, thy nhờ ân dưỡng dc, đều thọ đức chở che. 
Song mà, tt cả hàm thc, vn tượng hình nghi đều thuc vô thường chưa lìa sanh dit. Tuy ơn bú xú nng n, công nuôi dưỡng sâu thm, nếu đem ca ci thế gian phng dưỡng trn khó đáp đền, dùng máu tht dâng hiến cũng không được bn chc. Trong Hiếu kinh nói: “Dù mt ngày giếđôi ba con vđể cung hiến cha mẹ vn là bt hiếu. Vì s lôi nhau vào vòng trm luân chu muôn kiếp luân hi.” Muđềơn sâu dy ca cha mẹ đâu bng công đức xut gia. Vì sẽ cđứt dòng sông ái sanh t, vượt qua khi bin khđáp ơn cha mẹ ngàn đời, đền công từ thân muôn kiếp, bơn ba cõi thđềđềđáp. Kinh nói: “Mđứa con xut gia chín họ đều sanh lên cõi tri.” Con thệ bỏ thân mng đời này, chng trở về nhà, đem căn trn muôn kiếp chóng tỏ sáng Bát-nhã. 
Cúi mong cha mẹ mở lòng hỉ x, ý ch trông mong, hc theo gương Phụ vương Tnh Phn và Thánh mu Ma-da. Hđến sau kia sẽ gp nhau trong hi Pht, còn hin nay cam chu lìa nhau. Con chng phi quên ơn dưỡng dc, chỉ vì: “Thi giờ chng đợi người.” Cho nên nói “Thân này chng thng đời này độ, lđợđời nào độ thân này”. Xin cha mẹ lòng chớ nhớ mong.”
 Tng rng:
Vị liu tâm nguyđộ số xuân
Phiên ta tnh thế mn thuân tun
Cơ nhân đắđạo không môn lý
Độc ngã yêm lưu ti thế trn
Cn cụ xích thơ từ quyến ái
Nguyn minh đại pháp báo từ thân
Bt tu sái lệ tn tương tc
Thí tợ đương sơ vô ngã thân
Dch:
Chưa rõ ngun tâm quá my năm
Thương nhau mê mi lung trì trm
Ca không đã lm ngườđắđạo
Riêng ta trì trệ ở trong trn
Xin viết lá thư từ cha m
Nguyn thông đại pháp đáp từ thân
Không nên rơi lệ thường thương nh
Xem tợ buđầu con không thân
Như vy lá thư này quí vị thy Ngài cố tìnhnhc cho cha mẹ đừng có bun, đừng có khóc, mà coi như buđầu không có Ngài, không có thân Ngài. Đó là lá thư thứ nht từ cha m.
Lá thư thứ hai: “Con từ lìa cha mẹ chng tích trượng do phương Nam, tháng ngày trôi qua tính đã mười năm, trên đường con đã tri qua muôn dm.
Cúi mong mẹ đem hết tâm ý hướng v Pht pháp, đừng ôm p tình ly bit, chớ đứng ta ca trông con. Mi vic trong nhà tùy thi sđặt, vic nhiu thì phin não thêm nhiu. Phn A Huynh thì nên tn tâm hiếu thun, hđòi gương Vương Tường nm giá, còn Tiđệ thì hết sc bt chước theo Mnh Tông khóc măng. Phàm ngườở đời phi biết tu thân hiếđễ mi hp lòng tri. Kẻ làm tăng trong ca không thì mộ đạo tham thiđể đáp ơn cha m
Ngày nay hai đường xa cách muôn sông ngàn núi, mượn giy mc viết vài hàng để bày t tc d.”
Tng rng:
Bt cu danh li bt cu Nhu
Nguyn nho không môn xả tđồ
Phin não tn thi su ha dit
Ân tình đon xứ ái hà khô
Lc căn giđịnh hương phong dn
Nht nim vô sanh huệ lc phù
Vị báo bđường hưu trướng vng
Thí như tử liu thí như 
Dch:
Chng cu danh li chng cu Nho
Ưa thích ca không bỏ thế đồ
Phin não hết ri la su tt
Ân tình dt bt, sông ái khô
Sáu căn giđịnh gió thơm cun
Mt nim vô sanh sc huệ phò
Xin nhc mẹ già thôi đứng ngóng
Ví như đã chết, ví như không
Đây là li thư ca Ngài.
Bây giờ đến lá thư ca bà mẹ gi cho Ngài: “Mẹ cùng con đời trước có nhân duyên mi kết thành tình mẹ con. Kể từ ôm thai trong lòng, sm chiu cu thn khn Pht nguyn sanh được con trai. Thai bào đủ tháng mng sng như chmành, sanh con được toi nguyn quí như châu bo. Không nề sự hôi hám ca phn uế, chng ngi sự bú xú nhc nhn. Con va thành người dđến trường lo hc tp. Hoc khi con đi chơi về tr, mẹ đứng ta ca trông mong.
Con viết thư về quyết xin xut gia. Cha đã mt, mẹ già, anh yếu, em nghèo nàn, mẹ trông cy vào ai? Con có ý bỏ m, chớ mẹ nào có tâm quên con. Từ khi con ct bước tha phương, ngày đêm mẹ thường rơi l! Khổ thay! Khổ thay!
Nay con li thệ chng về quê, mẹ cũng tùy chí nguyn ca con. Mẹ không dám mong con như Vương Tường nm giá, Đinh Lan khc cây, ch mong con như Tôn-giả Mc-liên độ mẹ thoát khi trm luân tiến lên Pht qu. Nếu mẹ không như vy e phi có ti. Con cn phi gii quyết cho xong.”
Người mẹ trả li cho con như vy, quí v thy tình cha mẹ đối vi ngườđi tu, là kẻ quên ơn bi nghĩa không biết gì ti cha m. Khi đi tu chúng ta đặt trng trách chúng ta là làm sao đạđạđể gii quyết vđề sanh tử cho mình và cho cha m, cho nhng người chung quanh, cho tt cả chúng sanh. Chớ không phi vì mun bỏ cha mẹ để tìm chỗ an n vui chơi qua ngày hết tháng. Cái cương quyết ca chúng ta không phi là cái ý bt hiếu b cha mẹ phiêu bđể tìm chỗ an n cho chính mình. Chính vì quyết chí mun cu mình, cu cha mẹ và cu tt cả chúng sanh cho nên chúng ta mđi tu. Vì vy khi thc hin bn hoài cao cả đó chúng ta không thể nào chn chờ na tiến na lùi, nay thì quả quyết ngày mai thì yếđui. Nếu như vy thì chúng ta không thể nào tiến xa được. Cho nên phi gan dạ ngay từ buđầu. Biết rng vic làm đó là bt hiếu vi hin ti nhưng có thể đó là cái cu cha mẹ và mi ngườở ngày mai. Cho nên quí vị thy ngài Động Sơn nhờ lòng cương quyết, nhđịnh thành đạo. Ngài ngộ đạo ri làm trụ trì ngót ba mươi năm có vị thn Thổ địa mun gp Ngài mà không biết làm sao gp. Mt hôm Ngài đi xung nhà bếp, Ngài thy nhng người trong nhà trù làm đổ bún, đổ go, đổ cơở ngoài lang l, Ngài mi ry. Ngài nói: “Cđàn-na thí chủ không nên hy hoi.” Ngài mi va nói như vy thì thy ông Thn quì ở trước mt Ngài. Ngài hi: Ông là ai? - Tôi là thn Thổ địa, ba mươi năm ri tìm yết kiến Ngài mà không gp. Hôm nay tôi mi thy Ngài. 
Cái ý chí cương quyếđó mi làm được vic như vy. Ngài là vị Tổ trong Tông Tào Động mãi cho đến bây gi. Nếu người xưa mà chn ch hay là yếđui thì không bao giờ có cái đạo hnh để bây giờ chúng ta bt chước theo. Cho nên chính vì vy mà tôi mong rng tt cả nhng người dù xut gia hay là cư sĩ chng hn, nếu chúng ta quyết chí tu thì phi có lp trường hết sc là vng chc.Vì vic làm này không phi là vic làm tm thường  ơn gin, chính là mt vic làm cả mđời mình, phi làm sao đạđược. Muđạđược cái đó phi hết sc công phu khó nhc bn chí lâu dài. Nếu không bn vng, thì chúng ta đang làm đang tiến, có chuyn gì bn bu ca gia đình chúng ta bị lùi. Như vy sự tu không tiếđược. Mà không tiến được chng nhng không cđược mình, hung na là cđược ai. Cho nên sự tu hành chánh yếu là để làm sao thoát ly sanh t. Mun thoát ly sanh tử phi bn chí dai dng mi làm được viđó. Tôiđã dn ngài Động Sơn qua nhng lá thư ca Ngài viết về cho mẹ và thư trả li ca bà mẹ cho quí v thy rõ. Người mẹ như bà thân ca ngài Động Sơn  rt là hiếm. Thương con tràn trề nhưng sợ ngăn ý chí xut gia ca con thì mẹ có ti, cho nên m không dám ngăn cn. Nhưng bà mẹ hy vng rng mđời này con ráng làm cho xong. Không phi dn con đi ít ba về thăm mẹ mà nói rng m không dám ngăn cn con mà mong mđời này con gii quyết cho xong. Li nói đó chính là mt sc mnh để cho người con phi nỗ lc làm sao đạđược mi thôi. Vì vy ngài Động Sơđã làm tròn bn phn ca Ngài đối vi sự tu hành cũng như đối vi tt cả nhng người trong gia đình. Ngài quyết rng Ngài phđạđạđể đềơn cha m, đềơn tt c. Do đó tt cả chúng ta khi đã phát tâm hđạo thì mi người ai cũng như ai đều phi lo cố gng nỗ lc và quyết chí không tu vi tánh ách lưng chng được. 
Gđây tôi thy người phát tâm xut gia không phi ít, mà người giữ được cái chí xut gia thì không được nhiu. Nghĩa là sao? Phát tâm xut gia thì đông, mà giữ được ý chí xut gia thì quá ít. Nghĩa là đi chùa vào chùa tu thì tu, nhưng mà vic nhà cũng không buông được. Như vy thì có tinh thn phát tâm xut gia nếu không phát tâm thì làm sao cđầở chùa được. Nhưng cái chí người xut gia thì phđạđạo, làm mt vic cho đến ch viên mãn mi thôi thì ít quá, rt là ít. Vì vy mong rng tt cả nhng vị đã được cái phúc dy sâu, nếu bây giờ mi xut gia hđạo thì quí vị nên nhớ ý chí ca người xut gia, phi làm được cái vic camình đã nguyn làm. Đừng nói rng tôi tu để có phước tiếp tđời sau tu na. Ngài Động Sơđã  nói: “Thân này chng thng đời này độ, lđợđời nào độ thân này.” (Ngay thân này thì phđời nàygii quyết cho xong chớ đừng để đời nào độ nó.)  Nay được thân này ri thì ngay đời này gii quyết cho xong nó đi, đừng có đợđời khác, đời khác na. Cái lđợđời khác là lỷ li ngu si, để ri tu mt cách lơ mơ chớ không đi ti nơi ti chn. Cho nên người xut gia dù cho thi nào, nếu chúng ta n lc thì đều có li ích như nhau hết. Đừng nói mình đây ở đời mt pháp cố gng cũng không tđâu. Đừng nghĩ như vy. Dù cho thi chánh pháp, thi tượng pháp, thi mt pháp, nếu chúng ta nỗ lc, đều có kết quả tt như nhau. Chỉ vì chúng ta không cố gng cho nên ri không ging như thi trước.Nhng bài thơ này là mt sự cnh tnh ln lao cho tt cả chúng ta. Tôi nhc li nhng câu kết lun hai bài kệ ca ngài Động Sơn.
Bài kệ trước Ngài nói rng: (hai câu chót)
Bt tu sái lệ tn tương c
Thí tợ đương sơ vô ngã thân.
Tm dch:
            Không nên rơi lệ thường thương nh
            Xem tợ buđầu con không thân.
Bài kệ sau:
Vị báo bđường hưu trướng vng
Thí như tử liu thí như vô.
Tm dch:
Xin nhc mẹ già thôi đứng ngóng
Ví như đã chết ví như không.
Trong my lđó thđầđủ ý chí ca con người khng định: Xin thưa vi cha mẹ coi con như đã chết, coi như không có con. Có thái độ dt khoát như vy mi mong làm tròn được nhim vụ ca mình. Quí vị nên thy, khi mình đã xut gia đối vi gia đình thì như mình đã chết. Có coi mình đã chết thì mi sng được, chớ còn thy như mình còn sng như ở nhà thì không phi tinh thn người xut gia. Đó là điu mà tôi thy hết sc quan trng đối vi chúng ta. Còn như câu Ngài nói: 
“Phin não tn thi su ha dit. Ân tình đon xứ ái hà khô”. Dch: Phin não hết ri la su tt. Ân tình dt bt sông ái khô.”
Nghĩa là khi nào mà chúng ta hết phin não thì lúc đó la su mi dp tt. Khi nào ân tình bt ri thì sông ái mi khô. Như vy, chúng ta thy  ngườđi tu, nếđể tình cm gia đình nó ràng buc không ct ni, thì sông ái không biết chng nào mi khô được, nó cứ tràn đầy. Sông ái tràn đầy thì nó cun chúng ta trôi, không lúc nào dng ni. Đó  là tôi nói tinh thn ca ngài Động Sơn.
Còn tinh thn ca người m, tôi chỉ cn nhc câu chót: “Nếu mẹ không như vy e phi có ti. Con cn phi gii quyết cho xong.” Tht là bà mẹ biết dy con. Còn cứ như: Sao con đi lâu quá không v, hoc giả làm cái gì ngon nhn về đãi. C như vy hoài thì đi tu mt trăm năm cũng chng được cái gì. Như vy chúng ta thy rng ngườđi tu có hai điu kin hệ trng. Điu kin thứ nht là tinh thn dt khoát ca mình. Điu kin thứ hai là sự giúp đỡ ca cha mẹ bng cách hiđạo khuyên con. Có nhiu người thương con mà không hi đạo, thương con cho xut gia mà không dy nó ý chí xut gia. Cn làm sao cho con xut gia ri cũng tp cho có ý chí xut gia na. Cái đó mi là cái cao cả ca người cha người m. Thiếu cái đó cũng làm cho người xut gia hơi khó khăn gii quyết. Cho nên bà chỉ nói rng mẹ không mong con như Vương Tường nm giá, Đinh Lan khc cây mà ch mong con như Tôn giả Mc-liên độ mẹ thoát khi trm luân tiến lên Pht qu. Mong con tu hành đắc đạo rđộ mđó là điu mẹ mong mi chớ không mong gì khác hơn. Điđó rt quan trng cho tinh thn người xut gia.
Tôi nghĩ rng năm nay quí Pht tử hc tương đối kỹ ri. Đã hđạo kỹ mà thiếu ý chí thc hành thì cái đó chưđưa chúng ta đến gii thoát sanh t. Vì vy năm nay tôi đặt nng là mun tt c quí vị ai ai cũng đều lp chí vng trên đường đạo. Nếu là người ti gia khi biếđạo ri chúng ta cũng nỗ lc dùng mi phương tiđể sng hp vđạo. Còn người xut gia thì làm sao phng dng cái hiu ca chúng ta cho đúng và tự chúng ta gỡ hết nhng cái ràng buc ca chính mình. Gỡ cho hết nhng cái ràng buc do bn ngã và ràng buc do tình lưu luyến ca gia đình để chúng ta mnh dn tiến tu. Làm sao cho đời tu chúng ta xng đáng là ca người xut gia, không hổ thn khi mình nhm mt, tiếc mđời không đi tđâu. Ngày nào mình còn tu thì xng đáng là người xut gia, đến khi nhm mt chỉ là mt nụ cười: Mt nụ cười từ bit mi người chớ không phi là mt tiếng khóc nc nở hay là mt hơi thở dài lo s. Chúng ta phi cười khi chúng ta tt thĐó là cái mà chúng tôi mong mi nht. Mong mi cho tôi và cho tt cả quí v, ai ri cũng được như vy. Có như thế sự tu hành ca ta mi có ý nghĩa.
Quí vị đã nhn thy rng cuđời là o mng. Đã là o mng thì còn gì là quan trng na mà cứ để cái mng lôi cun mình ri phi chìm trong mê mui mãi. Chúng ta phi gan d, phi mnh dđể vượt qua cái mng. Đó mi là cái thiết yếu. Cái gá thân mng có mt sự tích tôi sẽ k cho quí vị nghe để biết cái hay ca người xưa. Như trường hp mt Thin sư không nói tên, chỉ do mt hành động mà thành danh gi là “Đả Táo Đọa” tc là mt Thin sư đập bể ông táo rơi xung đất. Ngài tu ở vùng núi Xuân Sơn bên Trung Hoa vi mt số đồ chúng. Mt hôm Ngài dn chúng đi do trong núi. Khi đến gn thung lũng thy có mt cái miếu thờ gì Ngài không biết, nhưng thy dân chúng làm tht bò, trâu, heo, gà dâng cúng liên miên, tế tự liên miên. Hi thì dân chúng nói rng vị thn Táo ở miếđó linh lm cho nên họ cúng để cu xin cái này cái n. Nghe nói như vy ri, Ngài cm gy vô trong miếu, Ngài thy trên chỗ bàn thờ có để mt tượng ông Táo. Ngài ly cây gy gõ gõ vào tượng đó nói rng: “Đây là do gch đất hp thành, linh từ đâu li, thánh từ chỗ nào có.” Nói xong, Ngài đập xung mt cái, tượng ông Táo lđảo bể ra ri rơi xung đất. Khong mt vài tiếng đồng hồ sau, Ngài đi ngoài đường, gp mt vị áo xanh đội mũ xanh quì trước Ngài. Ngài hi: Ông là ai? - Con là thn Táo trong miếđếđể tạ ơn Hòa thượng. 
Ngài nói: “Ta đã làm gì mà ngươi tạ ơn?”
 - Nhờ ơn Hòa thượng nói lý vô sanh mà con ngộ được. Nhờ đó con sanh lên cõi tri, buông được cái thân bị đọđày trong bao nhiêu đờở ti cái miếu này. 
Nói xong ông đảnh lễ ri biến mt.
Ông thị giả thy vy mi thưa:
- “Bch Hòa thượng, con đã hu Hòa thượng lâu quá mà Hòa thượng không nói lý vô sanh cho con nghe. Ông thn Táo này có phước gì mà Hòa thượng mi nói có mt câu ông ng? ”
- Ta chỉ nói mt câu đó, ri Ngài lp li cho ông thị giả nghe và hi: Ông hi không ?
- Dạ con không hiu.
Ngài nói: Bể ri! Bể ri! Rơi ri! Rơi ri! Ông thị giả lin ng.
Như vđể quí vị hiu cái chỗ chúng tôi dùng chữ gá. Thân Táo gá vào đất gch mà phở đó bao nhiêu năm. Còn chúng ta gá vào cái gì? Gá vào đất nước gió la này. Gá ri bám đó cho là mình. Có đau khổ chưa? Bám vào mình ri thì giành hơn giành thua, chp phi chp quy. Bao nhiêu ti nghip cũng do cái mình gá đó to ra hết. Nếu bây giờ mình nhớ thân này là cái mình gá, không có gì là quan trng hết, biết như vy là biết được lý vô sanh. Biếđược thân này là giả tm như tôi đã nói là mng. Mà mng thì có gì thđâu? Trong khi mng, sanh cũng mng, tử cũng mng thì có gì tht không. Sanh không tht sanh, tử không tht t. Mà sanh không tht sanh, đó là vô sanh. Nhđược như vy thì lý vô sanh hin tin. Ngay thân này, nhn ra được lẽ tht thì thđạo. Thy đạo thì thoát ly sanh t. Còn nếu chúng ta cứ bám vào thân này cho là tht, là quí cái khổ vui ca nó, chúng ta cũng đều quan trng, cái hơn thua ca nó cũng đều cho là quí, tc nhiên đời mình bị nó chi phi. Nó chi phi cuđời hin ti, chi phi cả lúc thọ thân khác, chớ không bao giờ hếđược. Cho nên ngay thân này mà chúng ta thc tnh, biếđược nó là mng thì tự nhiên chúng ta có thể ln ln thoát ly được nó, không bị nó cun lôi na. Vì vy ông thn Táo chỉ nhờ nghe câu: “Đây là ngói gchhp thành linh từ đâu đến, thánh từ đâu có?” Nghe  câu đó, ông git mình thc tnh lin buông được cái gch ngói, và được sanh lên cõi tri.
Còn chúng ta, khi biết rõ được thân này là do đất nước gió la hp thành, không phi tht mình thì sao? Coi như nhẹ nhàng biết my, nhưng mà không chu buông, cứ bám vào đó hơn thua phi quđủ thứ hết. Nhiu khi ban đêm nhng ti không mưa tôi ngở ngoài, đui mui cn, tôi r thy xương, thy tht, thy mt hi tôi tc cười quá. Cái thân tht không ra gì. Mình gá vào nó cc quá. Cái này là cái mình gá, gá tng khúc tng mnh. Như vđó mà cứ cho là mình, ri bao nhiêu cái  dở theo đó phát sanh đủ thứ cái dđồ hôi thúi, dơ dáy, bn thu, kể ra không thể hết. Vy mà cứ hài lòng, động đến nó có bao nhiêu thứ phđối chng trả mãnh lit. 
Như vy quí vị thy chúng ta chỉ cn thc tnh được thân này ca chúng ta tm gá mượn ly đó làm chiếc bè qua sông, chớ đừng nghĩ nó là tht, cứ lo bi bổ tô điđủ thứ mà chìm ngay dưới bin không qua sông được.
Đó là điu tôi nhc cho tt cả quí vị kể c Tăng Ni và cư sĩ. Nếu chúng ta thc tnh đượđiu đó thì chuyn thoát ly sanh tử không khó. Còn nếu chúng ta mê hoài thì không biết chng nào ra khi bể sanh t. Cho nên chủ yếu ca Pht nói lý vô ngã là như vy. Thy rõ cái này không phi tht ngã thì tự nhiên mình thoát ly sanh t. Nếu thy tht ngã thì ngàn đời không bao giờ ra khi sanh t, dù quí vị tu hnh gì ri cũng thế.
Đó là mt lẽ tht. Vy thì năm cũ sp tàn qua năm mi, chúng tôi mong rng quí vị ti gia n lc làm đúng vi tinh thn hc hiu ca mình. Còn xut gia ráng lp chí đúng vi tinh thn người xut gia, để ri chúng ta chun bị cho năm mi, cương quyết tiến ti mđích mình đã định. Đừng để năm qua ri li năm qua, buông xuôi thì rđáng tiếc chođời tu ca mình. 
Mong quí vị chun bị cho năm tđẹđẽ hơn, mnh mẽ hơn, cng ci hơn và đạđược s nguyn ca mình, chớ đừng để lôi thôi na.
Đó là mong ước ca tôi.
- HT Thích Thanh Từ -

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

test banner