Trong thế gian người ta thường nói có nợ mới có duyên, đúng như vậy, duyên của thế gian đến như một sự nhân quả, đến để trả nợ cho nhau ở kiếp trước.
Có thể duyên đó đến trong giây lát rồi biến mất và cũng có thể duyên đó tồn tại mãi mãi đến kiếp sau vì trong duyên đó còn có nợ. Nhưng còn nợ của duyên thì phải trả, không trả thì còn nghiệp mà còn nghiệp thì không thể giải thoát. Ảnh minh họa
Người ta thường nói, người vợ ở kiếp này là người bạn chôn kiếp trước, tới trả ơn cho bạn. Đứa con trai ở kiếp này, là chủ nợ của bạn ở kiếp trước, tới để đòi món nợ chưa trả. Đứa con gái ở kiếp này, là người tình ở kiếp trước, tới vì tình cảm chưa dứt.
Người tình kiếp này, là vợ chồng của kiếp trước, tới nối tiếp phần duyên phận chưa đứt. Hồng nhan tri kỷ của kiếp này, là anh em của kiếp trước, tới chia sẽ những tâm sự chưa nói hết. Người giàu có kiếp này là người giàu lòng thiện kiếp trước, tới nhận phần công đức đã phát ra kiếp trước.
Đây không phải là mê tin, là nhân quả, là số kiếp. Phật nói: Nếu không nợ nhau, làm sao gặp gỡ.
Chúng ta có nên tin vào duyên nợ không? Làm thế nào để biết mình có duyên nợ với ai đó? Cuộc sống con người là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và phát triển. Con người gặp nhau bởi chữ Duyên, sống và yêu nhau bởi chữ Nợ.
Nhưng ai nợ ai? Tình yêu đôi lứa là một loại hạnh phúc hay là một cục nợ, một cạm bẫy khổ đau có màu sắc và mùi vị hấp dẫn.
Mời quý Phật tử cùng lắng nghe lời Phật dạy về duyên nợ và khổ đau trong cuộc sống và tình yêu:
Thanh Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét