VÌ SAO NGƯỜI TA CÀNG TRƯỞNG THÀNH THÌ LẠI CÀNG ÍT BÈ BẠN - Chùa Vinh Phúc

Hoằng Dương Chánh Pháp - Trưởng Dưỡng Đạo Tâm - Phụng Sự Nhân Sinh - Hành Bồ Tát Đạo

test banner

Post Top Ad

test banner

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2018

VÌ SAO NGƯỜI TA CÀNG TRƯỞNG THÀNH THÌ LẠI CÀNG ÍT BÈ BẠN

Buổi sáng hôm ấy sương thu giăng mờ, tự viện của chú tiểu Nhất Thiền và sư phụ như chìm trong một màn khói mây huyền ảo. Hai thầy trò dậy thật sớm, bước ra ngoài hành lang, nhắm nghiền mắt, hít căng lồng ngực khí thu mát mẻ. 
Nhất Thiền vòng ra sau vườn, cỏ còn ướt hơi sương. Những giọt sương còn đọng đầm đìa trên cành lá bỗng long lanh tỏa sáng như pha lê dưới ánh nắng ban mai. Cậu cứ đi như vậy, lướt qua biết bao nhiêu bụi cỏ, cành lá, đuổi theo những chú chuồn chuồn, những đàn bướm lạ và chừng như muốn ôm cả mùa thu vào lòng.
Đang lúc mơ màng ngả mình dưới đám cỏ thơm, Nhất Thiền chợt nghe thấy tiếng sư phụ gọi lớn từ đằng xa: “Tiểu tử, đến giờ rồi”. 
Nhất Thiền tiu nghỉu, đứng dậy, phủi phủi tay áo, lếch thếch đến bên sư phụ, nói: “Lại phải học pháp ạ?”. 
Sư phụ cười xòa, véo khẽ vào má Nhất Thiền: “Tiểu tử ngốc, lười biếng là không được đâu! Nhưng hôm nay ta sẽ dẫn con xuống núi vân du một chút”. 
Nhất Thiền nở nụ cười rạng rỡ, reo lên thích chí: “Oa, hôm nay trời đẹp, chúng ta vào thành thăm thú đi sư phụ!”. 
Sư phụ cười khà, vuốt vuốt râu rồi nói: “Đô thành là chốn phồn hoa không tốt cho người tu hành. Hôm nay ta sẽ dẫn con đến một nơi, đảm bảo con sẽ thích”. 
Nhất Thiền háo hức: “Vậy chúng ta đi ngay thôi sư phụ!”. 
Sư phụ mỉm cười hiền từ, khoác thêm một chiếc áo cho Nhất Thiền và đưa thêm cho chú một chiếc bánh bao chay: “Ăn nhiều thêm chút đi Nhất Thiền, đường đi xa lắm đấy”. 
… Hai thầy trò xuống núi. Lúc này mặt trời đã lên cao nhưng trên núi không khí vẫn vô cùng mát mẻ. Nhất Thiền vừa đi vừa nheo mắt nhìn những tia nắng tinh nghịch nhấp nháy xuyên qua kẽ lá. 
Hai thầy trò xuống núi. Lúc này mặt trời đã lên cao… (Ảnh minh họa từ youtube)
Họ đi men theo đường mòn, hai bên đường cỏ dại đua nhau chen lấp lối đi. Sư phụ phải vạch cỏ mà dẫn Nhất Thiền đi. Tiểu hòa thượng ham chơi, vừa đi vừa nhảy nhót, hái hoa bắt bướm, có lúc còn ngồi bệt xuống đùa giỡn trên đám cỏ. Sư phụ cứ phải nhắc mãi: “Nhất Thiền, ta đi sớm thôi, mặt trời sắp lên ngọn sào rồi!”. 
Cuối cùng, hai thầy trò cũng đến được bến sông, lau lách xô nhau theo gió, sóng vỗ vào bờ ì oạp, ì oạp. Sư phụ dắt Nhất Thiền xuống bờ sông, đỡ cậu lên một chiếc đò đã neo sẵn ở đó từ lúc nào. Bến vắng, chẳng có thuyền phu, đích thân sư phụ chèo đò. 
“Oa, sư phụ còn biết chèo đò nữa cơ ạ? Lần đầu tiên đồ đệ thấy người xuống sông đấy!”, Nhất Thiền khúc khích cười híp cả mắt. 
Sư phụ nhẹ nhàng chống sào đẩy con đò từ từ trườn xuống mé nước. Hai bờ lau lách um tùm, thỉnh thoảng có chú chim hớt hải giật mình bay ngang mặt sông. Ra khỏi bãi lau sậy, cả mặt sông mở rộng mênh mang, con đò của hai thầy trò như chiếc lá tre trôi giữa sóng nước chơi vơi. 
Nhất Thiền ngộ nghĩnh soi mình xuống dòng sông, vừa nghịch nước vừa hỏi sư phụ: “Sư phụ ơi, tại sao người ta càng trưởng thành thì càng ít bạn bè ạ?”. 
Sư phụ tạm ngơi tay chèo, nói: “Tiểu tử à, đó chính là cái giá phải trả cho việc trưởng thành. Nhân sinh vốn nhỏ nhoi, kiếp người trôi qua như mộng, nhanh không ngờ tới. Nó chưa bao giờ cho chúng ta cơ hội nói lời tạm biệt ai đó một cách đường hoàng”. 
Nhất Thiền ngạc nhiên, tròn xoe mắt hỏi sư phụ: “Vậy đó là cảm giác gì ạ?”.
Sư phụ: “Ta cũng không biết. Ly hợp trong đời đều do duyên. Nhưng có lẽ đó là cảm giác giống như một ngày nào đó khi ta đột ngột quay đầu lại mới phát hiện con đường đi chỉ còn có mình ta lẻ loi cô độc mà thôi”.  
Hai người chẳng nói gì, dường như đều đang theo đuổi một ý nghĩ riêng. Nhất Thiền thu mình ngồi im bên mạn thuyền, mắt nhìn lơ đãng lên khoảng trời xanh xa tít tắp trước mặt. Sư phụ chèo đò đều tay nhưng trong lòng cũng thấy một dư vị nào đó. Câu hỏi của Nhất Thiền cứ dội mãi trong tâm tưởng ông: “Cảm giác không kịp nói lời tạm biệt với ai đó rốt cuộc là như thế nào?”. 
Cảm giác không kịp nói lời tạm biệt với ai đó rốt cuộc là như thế nào? (Ảnh minh họa từ youtube)
***
Nhân sinh tại thế, vui ít buồn nhiều, chuyện của ngày hôm qua trôi chảy mãi. 
Ai đó đến và đi trong đời một ai, rốt cuộc cũng chỉ là một chút thương tâm của ngày cũ. Tụ tán nhờ duyên, ly hợp do tình, một đời này ta đã có biết bao cuộc chia ly? 
Kiếp người vần vũ như tháng năm xoay chuyển bốn mùa xuân – hạ – thu – đông. Mùa xuân tuổi trẻ hào hoa, rong ruổi dặm dài gió bụi nào có ai nghĩ đến lúc chiều đông xế bóng, cảnh vật điêu tàn đâu?
Chia ly không hẳn là chuyện không tốt. Chia ly cũng được, tương phùng cũng được, xuất hiện trong đời nhau là đã ghi dấu duyên phận một kiếp này rồi. Thế mới là:
Trần ai nào biết sầu muôn trượng
Một mảnh trăng tàn với gió đông
Cố nhân chửa dứt tình ly biệt
Vó ngựa nghìn năm cuốn bụi hồng
Văn Nhược 
(Tham khảo bản dịch Vietsub: Tiếng Trung PandaHSK) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

test banner