Trong dòng đời đằng đẵng, biết bao người từng cảm thán mà thốt lên rằng: “Nhân sinh như mộng, kiếp người phù vân”. Nhưng thử hỏi mấy ai thân trong mộng cảnh mà vẫn nhìn thấu tỏ đâu là thực, đâu là hư?
Nhân sinh tại thế, chuyện không vui chiếm phần đa số: Nào là gia đình bất hòa, nào là công việc bế tắc, nào là học hành áp lực, nào là sự nghiệp bấp bênh… khiến chúng ta cứ mãi quay cuồng trong vòng xoáy ấy mà dần dần già đi tự lúc nào chẳng hay. Giống như hai câu thơ ai đó đã từng đọc: “Sớm còn thắm đỏ đôi gò má / Chiều đã bạc phơ nửa mái đầu”. Cuộc đời nay còn mai mất nào ai biết trước? Ôi nhân sinh tựa như giấc mộng dài!
Đời người là dòng sông chảy mãi, đầu nguồn con nước, triền đá gập ghềnh, dòng thác lên xuống vô định, nhưng chỉ cần trở về với biển lớn mênh mông là lại êm đềm như nằm trong lòng mẹ, hạnh phúc, yên bình. Con người cũng thế, trải qua tháng năm dằng dặc, tuế nguyệt xoay vần, rồi cũng sẽ trở nên bình lặng, không hối hả, không xô bồ, không bon chen, không vội vã chạy theo danh – lợi – tình như thời còn xuân trẻ. Nếu những sự việc năm xưa khiến ta u sầu ủy khuất, thì giờ đây, ngồi giữa đất trời trăng thu trong vắt, gió mát tứ bề, cảnh vật tĩnh lặng, ta lại chợt nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo ảnh trần gian. Đâu thực đâu hư nào ai biết rõ? Ôi nhân sinh tựa như giấc mộng dài…
Xuân qua vội vã, thu đến vội vàng, phù sinh giấc mộng, rượu nồng tiễn đưa, chén trà ấm miệng… Đời người cũng như chén trà vậy: Lá trà khi hãm trong nước sôi phải oằn mình thống khổ, nhưng lại mang đến cho đời cái vị đắng trước ngọt sau, làm mê hoặc lòng người. Thế nên, khi bạn thấy mệt mỏi trước trăm nghìn khổ nạn, hãy mỉm cười bao dung mà đón nhận. Bởi vì: không muộn phiền đó chẳng là cuộc sống, không khổ nạn chẳng phải kiếp nhân sinh.
Cuộc sống là của bạn, đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai. Cuộc sống là của bạn, chẳng ai làm chủ nó ngoài chính bản thân mình.
Kỳ thực mỗi một sự việc xuất hiện đều là xuất hiện vào thời khắc nó cần xuất hiện, chuyện đã qua sứ mệnh đã hoàn thành, hãy xem chuyện hôm qua chỉ còn là dĩ vãng, là kỷ niệm. Bởi suy cho cùng, ta đến từ cát bụi và lại trở về hư vô, đến tay không, về tay trắng, một đoạn đường đời, một đoạn trả vay. Ôi nhân sinh một giấc mộng dài, kẻ tỉnh người say, nào ai biết được đoạn đường mai sau?
Có người nói cuộc sống như một hành trình dài vô tận, nếu cứ ôm giữ tất cả mọi muộn phiền sẽ chỉ khiến đôi vai ta tăng thêm nhiều gánh nặng. Chi bằng cứ buông bỏ hết thảy phía sau, thẳng bước mà tiến về phía trước, giữ cho tâm thái luôn vui vẻ nhẹ nhàng, thì con đường đời sẽ rộng mở thênh thang.
Minh Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét