Một lần, Đức Phật đi vân du. Trên đường, Ngài gặp một chàng trai có khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, gia sản giàu có, vợ đẹp con khôn, bao người mơ ước.
Nhưng chàng trai này lại suốt ngày kêu khổ, kêu không hạnh phúc, gặp ai cũng than thở ông Trời bất công.
Phật mới hỏi chàng trai: “Con có điều gì không vui sao? Ta có thể giúp con không”?
Chàng trai đáp: “Con chỉ thiếu một thứ, Ngài có thể cho con không”?
Phật từ bi trả lời: “Có thể, bất luận thứ gì con muốn, ta đều có thể cho con”.
“Thật vậy sao”? Chàng trai vẻ mặt hoài nghi, “Con muốn hạnh phúc”.
Phật mỉm cười nhìn chàng trai rồi an bài mọi chuyện. Trước tiên Phật an bài cho chàng trai mất đi toàn bộ những gì mình đang có, đầu tiên là dung mạo, sau đó là tài sản, rồi sau cùng là đến vợ con cũng bỏ mạng mà đi.
Một tháng sau, Phật quay lại tìm chàng trai, lúc này chàng trai đã trở thành một kẻ không nơi nương tựa, ngay cả cơm cũng chẳng có mà ăn đang nằm thoi thóp sống dở chết dở vì đói.
Hạnh phúc trên đời chính là tự biết hài lòng không oán trách
Phật ngồi thuyết Pháp cho chàng trai, rồi đem toàn bộ những gì vốn có của chàng trai trả lại, sau đó Ngài rời đi.
Nửa tháng sau Phật lại quay lại tìm chàng trai. Lúc này, chàng trai đưa cả vợ con của mình ra nghênh đón Phật, chàng hạnh phúc không ngừng cảm tạ Phật, bởi bây giờ chàng đã biết hạnh phúc là gì…
Khi con người oán giận cũng chính là khi con người trở nên hồ đồ, mù quáng. Có câu: “Hạnh phúc không phải là chúng ta có được những gì mà là chúng ta buông bỏ được những gì”. Hạnh phúc chẳng phải điều gì quá xa xôi, khó với, mà chính là khi chúng ta biết trân trọng những gì mình đang có, và ngừng truy cầu những điều không cần thiết. Không oán không hận thì hạnh phúc sẽ mỉm cười với chúng ta.
Siêu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét